Sự kiên trì và đam mê - Cuộc hành trình của một developer tầm thường
Nội dung:
I. Mở đầu
1- Một vài lời chân thành
2- Về tôi
II. Tôi - quãng thời gian làm sinh viên
- Tôi và niềm đam mê tôi tìm thấy
- Tôi và cuộc hẹn lúc 3h sáng
- Tôi và sức khỏe của tôi
III. Tôi - đi làm một năm
- Tôi, kiệt quệ
- Tôi, có cần công việc này?
IV. Tôi - khoảng nghỉ của một developer
- Tôi, nghỉ việc 2 tháng
- Tôi, bước tiếp
- Tôi, điều tôi muốn nói ở đây là gì?
VII. Tôi - điều mà tôi muốn nói với bạn
- Nếu bạn muốn ra trường với một công việc tốt
- Một số bạn bè xung quanh tôi
- Những lời truyền động lực đến bạn
Bài Viết:
I. Mở Đầu
- Một vài lời chân thành
Tôi xin được gửi lời cảm ơn hết sức chân thành tới bạn, người đã ghé qua, níu lại và dành một vài phút để đọc bài viết của tôi, câu chuyện của tôi.
Trước tiên thì đây là bài viết cho chính bản thân tôi, một người từng quá đỗi mang nhiều ưu phiền về công việc developer và sau đó trở thành một người làm được những điều khiến bản thân tự hào (thực tế là 1 năm, khoảng thời gian này với người khác có vẻ dài nhưng với một người cứ mãi loay hoay trong công việc thì có lẽ sẽ là quãng thời gian dài).
Sau đó tôi muốn gửi đến bạn, những người đang đọc bài viết của tôi, những người vẫn đang cảm thấy chật vật với niềm đam mê công việc của mình hay chỉ đơn giản là những người mới ra trường với nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền.
Tôi không biết bài viết này sẽ đưa bạn đi đến đâu nhưng thật sự mong niềm đam mê mãnh liệt trong tôi có thể truyền đến bạn.
~ Với những gì ta làm: ta yêu, ta say, ta hết mình. Xin cảm ơn! ~
2. Về tôi
Trước tiên thì đây là bài viết cho chính bản thân tôi, một người từng quá đỗi mang nhiều ưu phiền về công việc developer và sau đó trở thành một người làm được những điều khiến bản thân tự hào (thực tế là 1 năm, khoảng thời gian này với người khác có vẻ dài nhưng với một người cứ mãi loay hoay trong công việc thì có lẽ sẽ là quãng thời gian dài).
Sau đó tôi muốn gửi đến bạn, những người đang đọc bài viết của tôi, những người vẫn đang cảm thấy chật vật với niềm đam mê công việc của mình hay chỉ đơn giản là những người mới ra trường với nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền.
Tôi không biết bài viết này sẽ đưa bạn đi đến đâu nhưng thật sự mong niềm đam mê mãnh liệt trong tôi có thể truyền đến bạn.
~ Với những gì ta làm: ta yêu, ta say, ta hết mình. Xin cảm ơn! ~
2. Về tôi
Tôi tên là Đạt, một game developer đã có kinh nghiệm đi làm từ năm 2 đại học và cũng vừa ra trường được hơn một năm. Hiện tại tôi đang làm việc remote cho một công ty nước ngoài vị trí Unity Game Developer lập trình bằng ngôn ngữ C#.
Nếu muốn hiểu thêm về công việc tôi đang làm, các bạn có thể ghé qua kênh Youtube của tôi:
https://www.youtube.com/c/DrimDar81
Nếu muốn hiểu thêm về công việc tôi đang làm, các bạn có thể ghé qua kênh Youtube của tôi:
https://www.youtube.com/c/DrimDar81
II. Tôi - quãng thời gian làm sinh viên
- Tôi và niềm đam mê tôi tìm thấy
Tôi vẫn còn nhớ về nó, những khoảng thời gian gian mỏi mệt của một sinh viên IT. Vốn là một người không thích trường lớp nên cuộc sống sinh viên của tôi khá khó khăn. Để vượt qua được thời gian ấy tôi nghĩ mình cần một niềm đam mê, thứ mà tôi có thể làm cả ngày mà không thấy mệt, có thể làm nhiều năm.
Tôi không thể biết chắc mình hợp với chuyên ngành nào nên tôi quyết định sẽ thử tất cả những gì tôi biết: từ lập trình web, app, game,… Sau một khoảng thời gian đủ dài, tôi đã biết chắc chắn về điều mình muốn, đó chính là lập trình game. Nếu bạn có hỏi lí do tại sao thì chỉ đơn giản là tôi có thể code game cả ngày, thậm chí sau này khi cuộc sống sinh viên đã quá khó khăn thì lập trình game trở thành những phút giây tôi có thể giải tỏa căng thẳng, như một liều thốc tinh thần. Nghe thì có vẻ hơi cường điệu nhưng tôi xin cam đoan rằng điều mà tôi kể chính xác là những gì tôi đã trải qua.
2. Tôi và cuộc hẹn lúc 3h sáng
Tôi không thể biết chắc mình hợp với chuyên ngành nào nên tôi quyết định sẽ thử tất cả những gì tôi biết: từ lập trình web, app, game,… Sau một khoảng thời gian đủ dài, tôi đã biết chắc chắn về điều mình muốn, đó chính là lập trình game. Nếu bạn có hỏi lí do tại sao thì chỉ đơn giản là tôi có thể code game cả ngày, thậm chí sau này khi cuộc sống sinh viên đã quá khó khăn thì lập trình game trở thành những phút giây tôi có thể giải tỏa căng thẳng, như một liều thốc tinh thần. Nghe thì có vẻ hơi cường điệu nhưng tôi xin cam đoan rằng điều mà tôi kể chính xác là những gì tôi đã trải qua.
2. Tôi và cuộc hẹn lúc 3h sáng
Lúc mới bắt đầu, bạn sẽ cảm thấy thế giới này là của bạn, không ai có thể ngăn nổi bạn làm điều mà bạn quá say mê. Tôi cũng vậy, sau khi xác định được người tình mong đợi của mình, tôi đã liên tục làm việc nhều giờ đồng hồ trong một khoảng thời gian dài(sau này ảnh hưởng đến sức khỏe).
Thậm chí đã có những khoảng thời gian như thế, code đến 3h sáng, dậy code tiếp lúc 6h sáng nhưng tinh thần vẫn luôn hừng hực. Đặc biệt là những ngày nhìn thấy game của những nhà phát hành khác thì tinh thần cạnh tranh ấy lại không thể nào cản nổi. Đến lúc này đây tôi lại càng chắc chắn về quyết định của bản thân mình.
3. Tôi và sức khỏe của tôi
Thậm chí đã có những khoảng thời gian như thế, code đến 3h sáng, dậy code tiếp lúc 6h sáng nhưng tinh thần vẫn luôn hừng hực. Đặc biệt là những ngày nhìn thấy game của những nhà phát hành khác thì tinh thần cạnh tranh ấy lại không thể nào cản nổi. Đến lúc này đây tôi lại càng chắc chắn về quyết định của bản thân mình.
3. Tôi và sức khỏe của tôi
Người ta vẫn thường hay nói đùa với nhau rằng: cố quá thì quá cố. Thật vậy, chúng ta cũng chỉ là con người, chúng ta cần có chế độ nghỉ ngơi hợp lí. Nhưng ở thời gian ấy của tôi thì không, bộ não của tôi như một lão chủ đầy hách dịch, luôn bắt cơ thể hoạt động nhiều giờ đồng hồ(à kể cả ngày nghỉ hay lễ, tôi không có khái niệm về nghỉ lễ, vẫn cày như thường). Và rồi đến một ngày, anh bạn dạ dày mới bắt đầu có những biểu hiện khác thường, anh ta bị ốm và đương nhiên là tôi sẽ phải đến bệnh viện rồi.
Bình thường cuộc sống của bạn vẫn sẽ vui tươi, bạn vẫn sẽ ít để ý đến sức khỏe cho đến khi bạn vào bệnh viện và hít thở không khí u ám ở nơi đó. Tôi vẫn còn nhớ y nguyên vị bác sĩ đã nói với tôi:”Làm là để sống chứ làm là để chết hay sao?”. Phải nói những ngày tháng đó thật khổ biết bao! Tôi phải uống rất nhiều thuốc, cảm giác như mỗi ngày, mỗi ngày đều phải sống trong vị đắng của những viên thuốc…
⇒ Bài học rút ra: Hãy cố gắng nhưng cố gắng cũng phải có khoa học, hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn, đừng để đến một ngày quay đầu lại, ta chẳng còn gì ngoài thân xác héo mòn đầy bệnh tật.
III. Tôi - đi làm một năm
Bình thường cuộc sống của bạn vẫn sẽ vui tươi, bạn vẫn sẽ ít để ý đến sức khỏe cho đến khi bạn vào bệnh viện và hít thở không khí u ám ở nơi đó. Tôi vẫn còn nhớ y nguyên vị bác sĩ đã nói với tôi:”Làm là để sống chứ làm là để chết hay sao?”. Phải nói những ngày tháng đó thật khổ biết bao! Tôi phải uống rất nhiều thuốc, cảm giác như mỗi ngày, mỗi ngày đều phải sống trong vị đắng của những viên thuốc…
⇒ Bài học rút ra: Hãy cố gắng nhưng cố gắng cũng phải có khoa học, hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn, đừng để đến một ngày quay đầu lại, ta chẳng còn gì ngoài thân xác héo mòn đầy bệnh tật.
III. Tôi - đi làm một năm
- Tôi, kiệt quệ
Sau khi bước ra khỏi cánh cổng đại học, cứ ngỡ những ngày tháng tới đây sẽ thật tươi sáng. Cảm giác như cá được bơi về nguồn, như hổ được thả về rừng, công ty sẽ là sân chơi để tôi thể hiện tài năng của mình. Nhưng cuộc đời sẽ luôn có cách để kéo ta trở lại với những thực tại u sầu…
6 giờ 30 sáng, dậy, sinh hoạt cá nhân, nấu cơm, ăn cơm, đóng cơm, mang đi làm. 8 giờ kém, dắt xe ra cửa, đi làm, tắc đường, xe cộ, nắng nóng, mưa bão, lạnh cóng. 12 giờ trưa, ăn cơm, nghỉ trưa. 6 giờ tối, đi về, chen chúc, mệt mỏi. 7 giờ 30 tối đặt chân đến phòng, nấu cơm, tắm giặt, ăn cơm, xem một chút gì đó. 9 giờ kịp học hành thêm một chút, 10 giờ 30 tối, đi ngủ…. Cứ thế trôi qua được gần một năm. Mệt mỏi, áp lực công việc. Tôi kiệt quệ, sợ hãi khi phải đi làm.
2. Tôi, có cần công việc này?
2. Tôi, có cần công việc này?
Sau từng ấy thời gian, mỗi sáng tôi đều có một câu hỏi duy nhất: Liệu tôi có cần công việc này? Và dĩ nhiên sau nhiều lần thì nó vốn chỉ là một câu hỏi không hề có lời hồi đáp, vẫn dậy đi làm kiếm tiền. Khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đi tìm giải pháp cho tình trạng của tôi.
Tôi đã từng thử đặt vấn đề: Liệu sự mệt mỏi này có phải do việc mỗi sáng mình đều phải đi một quãng đường khá xa để đến công ty? Không, sau rồi tôi nhận ra không phải vậy, lí do chính là vì áp lực công việc đã đè lên cái thứ tôi từng gọi là đam mê.
IV. Tôi - khoảng nghỉ của một developer
- Tôi, nghỉ việc 2 tháng
Sau một quãng thời gian như vậy, tôi quyết định nghỉ việc. Trong 2 tháng dài đằng đẵng, tôi sắp xếp lại mọi thứ. Tôi bắt đầu tìm hiểu lại các cấu trúc giữ liệu và giải thuật, các bài báo về công nghệ. Tôi cố gắng tạo ra những cuộc gặp gỡ với các anh developer nhiều năm kinh nghiệm để được chia sẻ và nói chuyện về những định hướng. Trong quãng thời gian này tôi cảm giác mình học được rất nhiều điều, từ những thứ nhỏ nhặt nhất mà trước đó mình không hề hay biết. Và cũng thời gian ấy, tôi đã thử đi phỏng vấn ở nhiều nơi để xem thị trường hiện tại đang cần gì.
2. Tôi, bước tiếp
2. Tôi, bước tiếp
Sau nhiều lần thử phỏng vấn ở công ty Việt Nam, tôi vẫn chưa thật sự thích công ty nào cả và tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh là sẽ bắt đầu một công việc nước ngoài dù tôi vốn chưa có sự chuẩn bị gì về tiếng Anh. Công việc remote đầu tiên cũng là công việc hiện tại của tôi, cả quãng thời gian ứng tuyển, làm bài kiểm tra, phỏng vấn với CTO,.. cũng đã tốn một khoảng thời gian gần 2 tháng nữa của tôi. Nhưng cuối cùng thì cũng lấy được trái ngọt, tôi đã được tuyển vào công ty. Và bật mí rằng lí do tôi làm được điều đó đều là do quãng thời gian nghỉ ngơi tôi đã tìm hiểu rất kĩ càng những kiến thức, nếu tôi không có những khoảng thời gian dừng lại để tiêu thụ kiến thức thì tôi sẽ mãi chỉ là một người đâm đầu về phía trước mà không biết khi nào sẽ lao xuống hố
3. Tôi, điều tôi muốn nói ở đây là gì?
Nếu được phép khuyên bạn một điều, tôi không biết ngành khác ra sao nhưng nếu bạn là một developer: hãy dành cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi, hãy để kến thức được thẩm thấu vào trong con người bạn. Dừng lại một chút để xác định bước tiếp theo mình sẽ làm gì, mình sẽ học tập ra sao.
Hay chỉ đơn giản là: dừng lại một chút, hít thở một hơi. Vội vàng làm chi khi chúng ta đã từng làm việc quá vất vả, và huống hồ, cả phần đời còn lại chúng ta sẽ còn làm việc mãi!
VII. Tôi - điều mà tôi muốn nói với bạn
- Nếu bạn muốn ra trường với một công việc tốt
Đã từng có rất nhiều em sinh viên hay bạn học của tôi hỏi điều này. Và câu trả lời của tôi trước sau như một: Đừng để phí hoài quãng thời gian sinh viên, đó là một khoảng thời gian rất dài để học tập. Thời gian đó tuy có áp lực trường lớp nhưng vẫn luôn có thời gian để chúng ta nghiên cứu chuyên ngành, hãy cố gắng bằng mọi giá để sau này hái được trái ngọt. “Không có thời gian” cũng chỉ là một câu trả lời ngụy biện cho bản thân mà thôi.
2. Một số bạn bè xung quanh tôi
2. Một số bạn bè xung quanh tôi
Tất nhiên bạn bè xung quanh ra trường thì sẽ luôn có những người đi lên đỉnh cao và những người vẫn còn một mình chống chịu với cơn bão đào thải nhân lực. Mấy đứa bạn tôi quen vẫn hay phàn nàn rằng chúng nó vẫn còn lao đao về cuộc sống Hà Nội, đã hơn một năm rồi vẫn còn là thực tập sinh hay thậm chí chưa hề ra trường… Buồn hơn là có những đứa đã tạm biệt Hà Nội để về quê sống, mỗi lần tôi hỏi thăm nó đều cảm thấy chán nản và hối hận vì ngày trước đã không biết cố gắng hơn
3. Những lời truyền động lực đến bạn
Gửi đến bạn, những người đã dành thời gian ra đọc đến cuối bài viết của tôi. Những lời tôi vẫn luôn giữ để làm động lực:
- Với tất cả những gì bạn có thể làm được, hãy cứ khởi sự đi. Thành công, may mắn sẽ đến với những người dám nghĩ, dám làm
- Với những gì ta làm, ta yêu, ta say, ta hết mình
- Thật ra mình không hề biết mình sẽ hợp với điều gì cả, hãy cứ thử thôi. Không có gì là sai hết, mỗi lựa chọn sẽ đưa ta đi trên một con đường khác nhau
Trân trọng,
Nguyễn Văn Đạt
Nguyễn Văn Đạt
Feedback