"Nào nghỉ em..." Câu nói lạ mà thân thương


Mỗi ngày đến công ty, ngồi vào bàn làm việc, giọng nói ấy lại vang lên, vẫn là hình bóng ấy, thân hình đồ sộ cùng với khuôn mặt tươi cười với má lúm đồng tiền, tuy lạ nhưng rất thân thương...
Bắt đầu từ đâu nhỉ....À đúng rồi mình sẽ bắt đầu từ lúc kì thi đại học bắt đầu.
Mình sinh ra trong một gai đình làm kinh doanh cả ba và mẹ thêm vào đó gia đình mình còn có một trang trại gần núi, nên từ nhỏ mình đã được tiếp xúc với rất nhiều động vật: "Heo, gà, vịt, cá, rùa, vẹt, chó, mèo, thỏ, khỉ..." MÌnh thích lắm tuổi thơ của mình gắn liền với kinh doanh và gần gũi bên các loài động vật. Nên từ năm lớp 11, khi quyết định chọn ngành, tớ đã chọn thi Khối B với ước mơ là ngành Thú Y tại đại học nông lâm Huế, để sau này có thể mở một tiệm chăm sóc thú y cho các loài động vật.
(Hình ảnh : Bác sĩ thú y : nguồn :"thuythithi")
Mình cố gắng học tổ hợp Toán, Hoá , Sinh. Tuy mình học không giỏi môn sinh lắm, nhưng mình đã rất nổ lực. Có lẽ sai lầm lớn nhất của mình là cho các bạn cùng lớp biết được ước mơ của mình. Những lời treo chọc bắt đầu từ học kì hai của lớp 12, thằng này học y nhưng mà để chích heo, chích chó... Lúc đó mình buồn lắm, nhưng về nhà ôm chú chó Lu và bà mèo nhà mình , ý chí đó lại 1 lần nữa được "nhen nhóm" lên. Rồi cuối cùng này công bố kết quả điểm thi cũng có, mình thuộc khoá sinh năm 2000, nên đề đại học năm đó được mọi người đánh giá là khá khó, tuy điểm không được cao, nhưng bù lại điểm trúng tuyển của trường lại giảm, Ngày mình nhận được điểm đậu của trường mình vui lắm, khoe khắp nhà cơ, rồi còn "check-in" tại đại học Nông Lâm Huế các kiểu. Nhưng rồi cái ngày họp gia đình định mệnh ấy. Các dì, ba mẹ và anh chị mình cùng ngồi lại và quyết định không cho mình theo ngành IT vì lúc đó ngành này khá "hot", các dì nêu lên quan điểm là không muốn mình phải chịu cực ngoài trời, sợ mình ngồi gần động vật sẽ có bệnh... đủ các lý do, cuối cùng mình rút lại đơn nộp học và quyết định vào trường "Đại học Duy Tân - Đà Nẵng" đây có lẽ là bước ngoặc lớn của đời mình.
Mình tham gia vào Khoa công Nghệ thông tin chuyên ngành "Big Data vs. Machine Learning" lúc vào mình đạt đủ điểm nên mình được nhận học bổng 20%, tuy không nhiều lắm, nhưng nó động viên mình rất nhiều, rồi mình được gặp những người bạn với rất nhiều câu chuyện riêng, Nhưng đặc biệt nhất vẫn là người anh sinh năm 95 học Đại học Bách Khoa Đà Nẵng, Anh học gần tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Đà Nẵng và được cử đi du học , nhưng sau 1 năm thì quyết định, chuyển sang học ngành "Big Data vs. Machine Learning" tại Đại học Duy Tân. Lúc ấy chuyên ngành mình mới mở, nên còn ít sinh viên lắm , Chỉ vỏn vẹn 25 sinh viên, Tuy ít nhưng lớp mình rất thân nhau , và được người anh đi trước dẫn lối, chỉ cách để hoàn thành bản thân mình hơn, Các thầy cô cũng rất quý lớp mình, biệt danh lớp mình lúc ấy là "K24-TBD".Kết thúc những ngày tại giảng đường đại học là tấm bằng loại khá giỏi cả lớp cùng với các thành tích nguyên cứu khoa học cấp trường, mình rất vui và hãnh diện khi đồng hành cùng những con người ấy.
Lễ trao thưởng - Nghiên cứu khoa học cấp trường Đại Học Duy Tân
Bước ngoặc thứ hai của mình chính là Khoá học tại PAPA - Group Đà Nẵng, mình tình cờ tham gia vào phần thì sổ số trúng thưởng và dành được giải đặc biệt là một khoá học miễn phí full stack tại công ty.
Hình ảnh 2 : Công ty PaPa-Group Đà Nẵng
Mình nghĩ nếu không tình cờ trúng thưởng khoá học này , có lẽ mình đã bỏ qua cơ hội để học thêm được kỹ năng mới, dành cho công việc mình. Khoá học bắt đầu được 2 buổi , thì dịch covid bùng lên, mọi người đành phải học qua hình thức online. Tuy hình thức online nhưng việc đào tạo rất là chất lượng lun, thầy cô anh chị rất nhiệt tình với học sinh, có những hôm bài tập về khó, mình còn nhờ những thầy cô giúp mình tới tận 3h sáng. Người thầy anh rất đặc biệt với mình, mình hay gọi thầy ấy là thầy "Bảy". Trùng hợp là mình cũng rất thích số 7 vì đây là số của thần tượng mình
Hình ảnh 3: Cristiano Ronaldo ‘never gives up’
Cuối cùng mình kết thúc khoá học và được nhận vào thực tập tại công ty, lúc này mình mới năm 3 thôi, nên vẫn còn rất là mơ hồ.
Bước ngoặc thứ 3 chính là team mình tham gia vào khi thực tập tại công ty.Team mình còn được gọi là team 5, nơi có những con người hết sức hài hước và thiểu năng, nhưng lúc làm thì cực kì giỏi và nghiêm túc.
Còn nhớ lúc vào, mình được giao nhiệm vụ hỗ trợ code trang web admin của 1 dự án nước ngoài cùng với các anh. Lúc đó mình chỉ có các kĩ năng cơ bản như HTML, CSS, framework React.JS, mình lúc ấy git chỉ biết đẩy code lên và lấy code xuống bằng các lệnh git cơ bản, chưa biết "rebase" code khi đẩy lên.
Và rồi chuyênh ấy cũng đẩy lên, do mình không "rebse" code nên việc mất code đã xảy ra, anh Leader tuy không nói gì, nhưng mình biết anh ấy giận mình lắm, có một lần say , anh mới nói, lúc đó ảnh phải nhờ các thành viên khác làm thêm để sửa lại code. Mình thương mấy anh lắm. Và rồi cùng với sự xuất hiện của các thành viên mới bằng tuổi, team mình lúc ấy nào nhiệt lắm cơ, lun là cây hài của cả công ty. Cùng với đó là với sự dìu dắt chỉ bảo của mấy anh, thành tích của mình dần được cải thiện hơn, mình cũng dần được giao thêm nhiều dự án khác.
Bây giờ mình đã đồng hành cùng công ty được hơn 1 năm rồi.Mình yêu quý mọi người ở đây, mọi người đã giúp đỡ mình rất nhiều từ một đứa mơ hồ bị đưa vào, và giờ đã là một bé tuy vẫn còn non, nhưng cũng đã có thể kiếm cơm với ngành .
IMG_1118.jpg 331 KB
Các bạn thấy đó, cuộc sống mà, chúng ta hãy cứ tiến về phía trước, thời gian sẽ trả lời cho sự cố gắng của chúng ta, có lẽ đây là duyên số để chúng ta có thể gặp được nhau, và cùng cười với nhau, dưới một mái nhà. 
Mãi yêu các anh chị và các cậu, dù mai này có ra sao, chúng ta sẽ lun mỉm cười và tiến về phía trước .
PaPa-Group mãi đỉnh!