Cơ hội, thách thức, khó khăn cho người trái ngành đam mê công việc "thân tình"
Làm cũng được nửa năm, dành dụm mua được một con laptop Dell tầm 10 triệu, mày mò nghiên cứu về hệ thống mà công ty mình hiện tại đang làm (cụ thể là nó na ná như Jira app). Thật sự, tôi chả biết cài gì về cơ sở dữ liệu hay là bất cứ thông tin gì về cái app mà công ty hóa của tôi dùng. Sau 2 tháng mò mẫm, thì tôi quyết định chơi game và vẫn đi làm công việc Gánh như mọi ngày. Sau đó bỗng nhiên dịch bùng phát, công ty đóng cửa giải thể. Và thế là thất nghiệp lần nữa. Tôi lại nhìn vào con máy dell của mình và nói nó: "có cách nào mày giúp tao có 1 công việc mà tao thích không". Công việc "thân tình" nâng chất tinh thần bắt đầu từ đây.
Tôi đọc báo, lướt shoppe, và luôn đặt câu hỏi tại sao lại có những trang web này, bắt đầu tôi tìm kiếm ngày và đêm thì tìm được thì ra được các trang này chủ yếu viết bằng HTML, CSS, JS (tìm kiếm blog trên mạng họ nói). Tôi nghĩ rằng, tôi cũng sẽ làm được các trang này chứ nhỉ ? (xưa hơi ảo tưởng sức mạnh), để có thể bán hàng kiếm ra được tiền tự nuôi tiếp bản thân. Bước đầu tiên tôi search: "Cách tạo ra trang web nhanh nhất để bán hàng", quá nhiều từ khóa (vì xưa không quan tâm đến mấy ngôn ngữ ấy, chỉ quan tâm đến cách nhanh nhất, đời không như là mơ). Sau đó tôi lục lại và tìm kiếm cụm từ JS đầu tiên (vì có 2 chữ), tôi tìm kiếm trên youtube để học, mò mẫm, từ FreeCodeCamp đến rất nhiều nguồn khác, ... Thật sự tôi chỉ gõ code theo chớ không hiểu gì nhưng thật sự rất cuốn, và tôi theo freeCodeCamp đến khóa ReactJS (Vì nó cũng có chữ JS). Vẫn gõ theo, rồi mới thấy các thẻ như div, h1, h2, a, ... ở đâu ra? (vì xưa học JS toàn gõ logic, sao chép giao diện). Rồi tôi lại quay về học lại HTML, CSS từ 1 trang rất xịn của chính người Việt Nam (F8). Tự tay làm ra các trang tĩnh (làm ngày làm đêm, chơi game chưa chắc hứng thú như thế này). Sau 2 tháng với HTML, CSS, tôi tiếp tục học lại khóa JS (Javascript) cũng chính trang này, cũng tự tay code ra các chức năng như (đăng nhập, đăng ký, web nghe nhạc, ....). Khi tôi làm những dự án cầm tay như thế này tôi nhận ra rằng, đây chắc chắn là đam mê của bản thân mình rồi (vì tôi không quan tâm thời gian bỏ cho nó, quá nhiều time). Tôi cứ tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin, liệu rằng trái ngành như mình thì có được nhận vào công ty lập trình để làm không nhỉ (đó là cái khăn khăn đầu tiên). Không suy nghĩ nhiều, tôi viết 1 CV xin việc, cứ nộp hết vào các chỗ cần tuyển. May mắn thay tôi được gọi đi phỏng vấn. Thật sự là rất run và sợ kiến thức của bản thân không đủ tốt, trong buổi phỏng vấn tôi trả lời hơi tệ và người phỏng vấn hỏi: "Em có biết gì về ReactJS không?", thật sự tôi có học với nó, nhưng rồi cũng ngập ngừng rất nhiều. Kết quả thì chắc ai cũng biết nhỉ.
Không từ bỏ, tôi tiếp tục chọn 1 trung tâm để chuyên về HTML, CSS, JS, ReactJS. Sau khi học được 3 tháng, tôi đã rất tự tin về kiến thức của mình và được 1 anh mentor kêu về làm chung (ban đầu cũng sợ, nhưng rồi cơ hội mở ra thì nên nhận). Khó khăn thứ 2, kiến thức học và kiến thức làm hoàn toàn 1 trời 1 vực, tôi bị ngợp và bị chửi rất nhiều (cả tuần mà làm được có 1 task à em ?). Tôi rất căng thẳng, nhưng cũng nghĩ đó là thử thách của bản thân mình. Tôi vẫn tiếp tục với cái đam mê của mình, và sau đó bắt đầu quen với công việc, làm được nhiều hơn và lương bắt đầu tăng lên (cảm giác nhận lương tăng theo tháng nên "Chất lượng tinh thần nâng cao"). Tôi đã làm từ 8h sáng tới 12h đêm trong vòng 3 tháng liên tục để quen với môi trường và nhịp độ công việc. Sau khoảng 1 năm, tôi đã được giao đứng các task quan trọng và được xây dựng các dự án nhỏ. Sau vài tháng tiếp theo đó, tôi được sếp kéo sang dự án của Úc, và làm việc trực tiếp với người Úc, (cảm giác lúc này cũng vui, cũng rất khó khăn vì ngại giao tiếp). Nhưng thời gian, cũng quen dần, cũng mở miệng ra trao đổi nhiều hơn. Khả năng tiếng anh ở mức vừa đủ dùng, không phải quá xịn đâu. Vì được làm với người nước ngoài trực tiếp, nên vấn đề tài chính đã được thoải mái hơn rất nhiều nên "Chất lượng tinh thần lại được nâng cao". Và thế 1 Front-end Developer trái ngành đã được sinh ra (không còn tự ti, sợ hãi về kĩ năng, không sợ thua kém bất kì các bạn cùng ngành đồng trang lứa), Thành (tôi) vẫn cứ bước với cái được gọi là "Công việc "thân tình" nâng chất tinh thần".
Qua những chia sẽ trên, cũng sẽ rất nhiều bạn như tôi. Hãy cố gắng, kiên trì, đừng từ bỏ, cơ hội sẽ luôn được mở ra cho mọi người. Cảm ơn mọi người đã đọc