Nghỉ lễ chứ không nghỉ code - Mình đã bắt đầu học Unity như thế nào?


Hello mọi người, kỳ nghỉ lễ 30/4 – 1/5 vừa rồi của mọi người có vui ko? Kỳ nghỉ của mình thì rất vui vẻ và ý nghĩa luôn, vì ngoài chuyện đi chơi thì mình còn hoàn thành được rất nhiều việc mà bản thân lên kế hoạch từ lâu. À đấy, nhắc đến nghỉ lễ, mình lại nhớ tới một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ hồi lọ mọ học code ngôn ngữ mới, hành trình ấy bắt đầu cũng đúng vào dịp này vài năm về trước. Hẳn mọi người đọc được bài viết này cũng từng có những kỉ niệm khó phai khi lần đầu mày mò, học hỏi một điều gì đó mới lạ. Thế nhưng, hãy tạm gác lại hồi ức đấy và lắng nghe mình kể câu chuyện mình theo đuổi “cô nàng” Unity nhé.


Hiện tại, Nhà nước đang dành nhiều sự quan tâm và phát triển hơn đến ngành game so với trước đây, thế nên lĩnh vực này cũng đã có nhiều hơn những cái nhìn thiện cảm từ mọi người. Do đó, việc học sinh, sinh viên tiếp cận và theo đuổi ngành công nghiệp game cũng trở nên dễ dàng hơn biết bao. 5 năm trước, mọi thứ lại không đơn giản với mình như thế.


Quyết định theo đuổi ngành game của mình cũng đơn giản và ngây thơ như biết bao bạn trẻ cùng trang lứa: Thích chơi game, nghiện máy tính thì cứ vào CNTT thôi. Tất nhiên, chơi game và làm game là 2 khái niệm hoàn toàn khác hẳn nhau về mặt bản chất: Chơi game, nếu không phải để kiếm tiền, thì thường mang đến cho bạn niềm vui chứ không phải áp lực, hay nói cách khác – bạn kiếm tìm niềm vui; còn làm game, thường sẽ mang lại áp lực và đôi khi gây ra sự buồn chán vì bạn phải trải nghiệm đi trải nghiệm lại màn chơi để kiểm tra sản phẩm mà mình muốn mang đến cho người dùng, nói cách khác – bạn mang lại niềm vui. Mình từng đề cập đến câu nói này một lần trong một bài viết khác của mình nhưng mình nghĩ vẫn nên nhắc lại trong ngữ cảnh này. Dân làm game bọn mình thường hay nói đùa với nhau là “Give a man a game and he'll have fun for a day. Teach a man to make games and he'll never have fun again”. Mình cũng hiểu rằng lí do chọn CNTT vì thích chơi game thường là trò cười trên một số group, diễn đàn, do vậy, càng phải cố gắng gấp năm, gấp mười để chứng minh rằng mơ được, nói được thì làm được.
Một trong những tượng đài trong ngành của mình và đồng nghiệp.

Câu chuyện bắt đầu từ mùa hè năm nhất của mình trên Đại học. Thấy các bạn mỗi người một nẻo định hướng cho tương lai của bản thân, bạn thì xác định đi sâu vào AI, bạn thì đam mê Android, bạn lại đào sâu vào những kiến thức Web..., mình biết rằng đây là thời điểm mình cũng nên tìm một nơi mình thuộc về, và đó còn là gì ngoài lí do mà mình chọn ngành CNTT.


Vạn sự khởi đầu nan, trong câu lạc bộ mà mình tham gia trên Đại học, không có anh chị nào theo đuổi mảng game cả, bạn bè lại càng không. “Ố ồ, tiêu tùng rồi, biết hỏi ai và biết bắt đầu từ đâu bây giờ?”- mình tự nhủ. Và thế là, xách cái mông lên, mình bắt đầu tra Google từng dòng như “học gì để làm game?”,code game như thế nào?”, “hướng dẫn code game”. Qua đấy, mình bắt đầu biết được làm game có thể dùng Unity, mà muốn dùng Unity để làm game thì phải học code C#. Mình chọn Unity mà không phải bất cứ game engine nào khác là bởi vì với 1 đứa tay mơ, ngu ngơ, code còn chưa vững hồi ấy thì cứ nền tảng nào có nhiều tài liệu “hướng dẫn sử dụng” thì mình ưu tiên thôi. 


Tài liệu thì đầy ra đấy, nhưng động lực đâu ra để học hành hiệu quả bây giờ? OK, vậy thì tạo động lực thôi, không tự chạy được thì hãy để thứ gì đó đốc thúc. Mình nghĩ ngay đến việc mua 1 khoá học giá vừa phải, mục đích chính là để vấn đề tiền bạc một phần khiến mình chịu khó học hành hơn, phần khác là sẽ có người đốc thúc và để hỏi han. Nhưng vấn đề đẻ ra vấn đề: Sinh viên năm nhất thì kiếm đâu ra tiền? Gia đình mình lại không có điều kiện nên không dễ gì xin xỏ bố má một cách nhẹ tênh được. Ko có tiền thì đi làm kiếm tiền, càng tiếc đồng tiền mình bỏ ra thì càng chịu khó học. Hè năm ấy, với một chút cố gắng kèm may mắn, thay vì có thể nghỉ ngơi xả hơi trước kỳ học mới như một vài người bạn, mình kiếm được một công việc vẽ dữ liệu ảnh. Quãng thời gian làm việc ở đó quả là khó quên, bởi mình không chỉ nhận được món tiền mình cần mà còn gặp được những anh chị rất tốt bụng đã bảo ban mình trong những năm đầu bươn chải trên thủ đô.

Những anh chị đồng nghiệp ngày ấy.
Đã có tiền, giờ thì bắt đầu cày hết khoá học thôi nào. Ồ không, chàng trai ạ, không dễ dàng vậy đâu! Thời đấy, để học C# mình chỉ tiếp cận được IDE thông dụng nhất là Visual Studio, thế nhưng chiếc máy tính cũ của mình bị một lỗi gì đó mà khiến mình không thể nào cài được Visual Studio, thậm chí là kể cả sau khi cài lại Windows. Không lẽ bỏ cuộc ở đây sao trời? Không thể nào! Mình chợt nhớ ra từng có một người bạn nói về việc cài đặt compiler cho editor để compile code. Đến đây, mình chợt nhớ tới lời của cô giáo chủ nhiệm cấp 2 của mình. Cô nổi tiếng khó tính, nhưng chính cô lại rèn lũ nhóc chúng tôi nên người: “Các cô cậu nhớ là nghỉ lễ chứ đừng nghỉ học nhé.” Vậy là cả kỳ nghỉ lễ năm ấy, nhốt mình trong phòng, mình mày mò cho bằng được cách compile C# với Notepad++, VS Code, quyết tâm “nghỉ lễ chứ không nghỉ code”. Và thậm chí, có buổi chiều mình còn quên cả ăn. Sáng hôm sau, mẹ mình khác ngạc nhiên vì thấy mình dậy sớm: “Sao nay lại dậy sớm thế Quyền?”. “Không, con đã ngủ đâu.” – mình đáp, với nụ cười thoải mái như đạt được một điều gì đó. Đúng vậy, mình đã thành công compile dòng “Hello!” đầu tiên bằng C# trên ông bạn cà tàng kia. Đôi mắt hõm vào, gần như rỗng tuếch, nhưng mình lại rất vui, không hề thấy mệt chút nào cả.
Hello mọi người, mình chạy được rồi nè!

Và kể từ đấy, mọi thứ dễ dàng hơn hẳn. Mình vừa học vừa tự nhủ rằng tự giác học hành một chút dễ gấp mấy lần so với việc mày mò cài compiler hôm nọ. Cũng từ đấy, biết bao project game của mình đã được ra đời, và thậm chí mình còn đạt được giải Vô địch Hackathon IPCR 2018 của câu lạc bộ IT PTIT Hà Nội. Đến tận bây giờ khi đã làm Game Developer được 4 năm rồi, máy móc cũng xịn xò hơn và cũng chả cần cài compiler cho VS Code nữa vì Unity lo tất rồi, mỗi dịp nghỉ lễ mình vẫn thường mang máy tính về, mày mò và lên kế hoạch một chút cho thời gian sau lễ rồi mới đi chơi. Vậy cũng hay chứ nhỉ, nghỉ lễ chứ không nghỉ code, đúng không?


If you think you can, you can. And if you think you can not, you’re right.” – Mary Kay Ash

Hy vọng với câu chuyện nhỏ trong dịp nghỉ lễ của bản thân mình sẽ mang lại một chút gì đó động lực cho mọi người tiếp tục sải chân không ngại ngần trên con đường sự nghiệp của bản thân. Chúc mọi người đạt được nhiều thành công và mục tiêu bản thân đặt ra trong năm nhé, cùng cố gắng tới kỳ nghỉ lễ tiếp theo thôi nào!

Hello mọi người, còn đây là mình nè!